Tiểu Bạch 'đơn phương độc mã' đối mặt với một đám người nhưng lại nghiêm nghị không mảy may sợ hãi, cậu chống hông vênh mặt chẳng khác gì mấy mụ đàn bà chua ngoa chửi đổng trên phố, chỉ vào nhóm người mà bảo:

- Ta đã sử dụng pháp thuật gì, ta đã sử dụng phép thuật gì nào, ngươi nói xem?

Xích Mộc quát:

- Ngươi sử dụng Ngự hồn thuật! Ngươi dám nói trong người gỗ của ngươi không sử dụng Ngự hồn thuật xem?

Tiểu Bạch đầy vẻ khinh thường hỏi ngược:

- Ngự hồn thuật? Đó là cái gì? Này, ngươi thật là đánh giá ta cao rồi đấy. Ta thật không biết thứ pháp thuật cao siêu đến thế. Nói thật với ngươi, một là ta chả dùng phép gì sất, hai là cũng không chiêu gọi quỷ ma. Ta xin thề với trời, nếu ta dùng phép sẽ khiến chân tay nổi mủ, đầu thì lở loét, trời thì nổi sấm sét đánh nát ta như con gà, ngươi có dám thề như ta không?

- Ta…

Xích Mộc trừng mắt, bất chợt không nói được lời nào, tên này có lẽ có pháp lực cao cường nhưng nếu so về độ càn quấy thì dù hắn có đánh ngựa cũng không thể đuổi kịp Tiểu Bạch. Hắn liên tục nhìn sang trọng tài bên cạnh để cầu cứu, gã trọng tài chỉ vào Tiểu Bạch và kêu to:

- Đúng vậy, ban hội thẩm chúng tôi đã có thể xác định. Ngươi thua rồi còn muốn nhiều lời? Ngươi nói gì cũng vô ích. Dựa vào giao ước, người thua sẽ phải giao nộp thiên thư Lỗ Ban!

Tiểu Bạch chỉ vào mũi mà mắng:

- Giao cái chân bà nội mày, mày giở trò, cả nhà tụi mày đều là xảo trá, rõ ràng là tao không có dùng pháp thuật. Tụi bây là lũ hội thẩm đồng nát, đều cùng phe con mẹ với hắn. Ông trời ơi, còn có đạo lí hay không? Mau ra đây phân xét đi, có người ăn cướp này...

Tiểu Bạch bắt đầu phát huy tuyệt kỹ của mình: mặt dày ăn vạ. Nhưng những gì cậu ấy nói lại đều là sự thật. Từng lời từng chữ đều là sự thật việc thật. Tiếc rằng đây là địa bàn của người ta, tính kế cậu rõ ràng thế nhưng ai sẽ giảng đạo lí với cậu đây?

Tôi cũng không nhịn nổi nữa, chỉ cảm thấy cơn giận nổi bừng bừng, toan đi ra giúp Tiểu Bạch rời khỏi đấy, nhưng đúng lúc đó, một âm thanh trầm thấp đột ngột vang lên gần đó.

- Đúng, cậu ta nói đúng. Cậu ta quả thực không sử dụng pháp thuật. Là các ngươi đã thua rồi.

Tôi sững sờ, giương mắt nhìn thì há hốc mồm, người đang nói chuyện lại chính là lão già mà chúng tôi đã gặp trên đường lúc sáng...

Lão già cùng cô gái từ trong đám đông bước ra, tôi vội vàng gác lại ý định ra mặt, đồng thời túm lấy Dương Thần, thấy một già một trẻ tiến lên, nét mặt của mấy gã trọng tài đó đầy kinh ngạc, thậm chí còn mang theo nét hoảng sợ, gã trọng tài gầy gò vội vã bước tới, khom mình cúi đầu chào ông lão:

- Đại pháp sư Thiết Thác, sao ngài lại ở đây? Cũng không báo trước. Chúng tôi cử người nghênh đón ngài đàng hoàng....

Ồ, hóa ra đây là một đại pháp sư, điều này cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, nhìn ông lão híp mắt, chậm rãi gật đầu:

- Có gì để nói đâu, ta đã không còn là một đại pháp sư nữa rồi, ông cũng không cần phải khách sáo. Trưởng lão Vượng Tài, hiện giờ trong làng Thiên Thủy chẳng lẽ không có người đứng ra chủ trì công đạo sao? Tùy ý lăng mạ người ngoài như thế này thật không phải là tác phong của người Miêu thôn chúng ta.

Suýt nữa thì tôi xì cười thành tiếng, trưởng lão Vượng Tài, cái tên này thật là ngầu, không biết những người bên đó tên là gì, nhìn người nào người nấy dáng dấp quái dị, chắc cũng không có tên đẹp đẽ gì cho cam.

Gương mặt gầy gò nở nụ cười, Trưởng lão Vượng Tài nói:

- Những lời của đại pháp sư Thiết Thác, tôi có chút không hiểu, sao lại bảo là không có người chủ trì công đạo. Ngài xem làm sao có thể nói rằng không có ai bênh vực công lý? Ngài thấy đấy, ở làng Thiên Thủy này còn có bốn đại trưởng lão chúng chúng tôi làm chủ, hơn nữa người ngoài vùng này cũng là chúng tôi tận tình mời mà đến. Ba cuộc thi đấu cũng công bằng và sòng phẳng, rõ rành rành như ban ngày, ai ai cũng đều tận mắt chứng kiến, sao có thể nói rằng ức hiếp người ngoài? Hơn nữa, cậu ta là truyền nhân của Thiên thư Lỗ Ban, vốn có liên hệ với chúng ta. Nói vậy chắc đại pháp sư Thiết Thác cũng đủ hiểu nỗi khổ tâm của chúng tôi rồi chứ?

Gã nói một lèo không để ông lão lên tiếng, vài người khác cũng tấp nấp đi tới, tất cả đều cúi đầu chào ông lão với thái độ vô cùng cung kính, nhưng lại thầm nháy mắt với Xích Mộc bên cạnh.

Xích Mộc hiểu ý, lập tức gọi mấy tên thanh niên đến bắt lấy Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch đã rụt người lại và nấp sau người gỗ, người gỗ đó dang tay và hùng hổ trừng mắt nhìn đám người đang lao tới. Trong miệng phát ra tiếng ‘ngao ngao’ kỳ lạ, nó khiến những người đó sợ hãi mà không dám bước tới.

Nhìn thấy tình huống này, ông lão cười hề hề:

- Mấy người tiếp đãi khách như thế này à? Xem ra mười mấy năm nay, bản lĩnh của các ngươi không hề được nâng cao, nhưng cái tính kiêu căng, phách lối lại nặng thêm. Từ khi nào mà ngươi học được cái thói bằng mặt mà không bằng lòng như thế hả, Xích Mộc, bảo người của ngươi lui ra, bất kỳ ai không được phép làm tổn hại thanh niên đó, nếu không sẽ gặp rắc rối với Thiết Thác ta.

Nói đến phần sau, giọng của lão trở nên nghiêm khắc, tuy rằng không lớn tiếng nhưng lại mang theo một loại uy nghiêm thiên sinh, mấy người đó vốn đã không dám tiến lên, lúc này nghe thêm mấy lời của lão liền né xa vài bước.

Vẻ mặt Xích Mộc cũng hoảng loạn, nhưng ở trước mặt ông lão cũng không dám hé răng, chỉ đứng tại chỗ cúi người chào ông lão, sau đó lặng lẽ lui sang một bên, không hé môi nửa lời.

Gã Vượng Tài kia hiển nhiên có địa vị cao hơn trong đám trưởng lão, nhìn thấy cảnh này sắc mặt cũng rất khó coi, nói với ông lão:

- Đại pháp sư đã gần mười năm không đến làng Thiên Thủy. Xem ra uy phong vẫn như cũ. Có điều tình hình hiện tại đã không phải là mười năm trước đây nữa rồi. Nếu đại pháp sư đã không hiểu thì đừng nhúng tay vào.

Dễ dàng nghe ra trong lời nói của gã mang giọng điệu không thiện chí, mặc dù ngôn từ lịch sự, nhưng chúng lại có nghĩa rất rõ ràng: chuyện ở đây không liên quan đến ông, ông đừng lo chuyện bao đồng

Ông lão nheo mắt nói:

- Đúng, ta không đến làng Thiên Thủy đã mười năm, nhưng nhất cử nhất động của làng Thiên Thủy đều trong mắt ta. Ta biết, ta đã già rồi, nhưng cho dù có một số việc ta không hiểu nhưng ta vẫn còn nhớ rõ di huấn của tổ tiên, không bao giờ gây khó dễ với truyền nhân của Thiên thư Lỗ Ban, hay là các ngươi quên?

Vượng Tài trưởng lão cười gượng:

- Xem ra đại pháp sư đã hiểu lầm, vừa rồi tôi đã giải thích rất rõ ràng. Chúng tôi nào có gây khó dễ cho truyền nhân Thiên thư Lỗ Ban, chúng tôi đã mời cậu ta đến một cách quang minh chính đại. Hai bên tranh tài với nhau, cũng là có ý muốn đối chiếu. Suy cho cùng thì hàng trăm năm đã trôi qua và chúng tôi không nghĩ sẽ gặp được hậu duệ của thiên thư Lỗ Ban, đó là lý do tại sao chúng tôi có ý tưởng này. Đại pháp sư chắc sẽ đồng ý, phải không?

Vừa dứt lời, Tiểu Bạch đột nhiên từ bên cạnh hét lên:

- Lão pháp sư sắt đá* gì kia, đừng nghe hắn nói, hắn muốn chiếm đoạt Thiên thư Lỗ Ban, hắn ta là kẻ chẳng có ý tốt lành. May mà ông kịp thời đến đây, ông phải chủ trì công đạo đấy

(* Thiết trong Thiết Thác-tên của đại pháp sư có nghĩa là sắt nên mình cố tình lấy nghĩa đen luôn.editor)

Ông lão quay lại nhìn cậu ấy, gật đầu đáp:

- Vì cậu là một thế hệ của hậu duệ thiên thư Lỗ Ban nên giữa chúng ta có ngọn nguồn riêng. Đừng lo, mọi người trong làng Thiên Thủy đều có liên hệ với thiên thư Lỗ Ban. Bọn họ sẽ không làm hại cậu. Trước hết cậu nên bình tĩnh chớ nóng nảy, không được ồn ào. Tự ta sẽ trả công lí cho cậu.

Những gì lão nói có tình có lý ở trong đấy, không kiêu ngạo cũng không hống hách, Tiểu Bạch gãi gãi đầu không nói nữa, trưởng lão Vượng Tài lên tiếng:

- Nếu hôm nay đại pháp sư khăng khăng lo chuyện này, chúng tôi không còn gì để nói, nhưng giữa chúng tôi đã có thỏa thuận. Ai thua trận đấu vừa rồi, phải thực hiện lời hứa của mình, nếu không, há chẳng phải kẻ vô tín vô nghĩa ư?

Tiểu Bạch ở bên cạnh hét lên:

- Cái rắm nhà mày, bọn mày mới thua, tao không thua!

Ông lão cau mày nhìn cậu ấy, sau đó quay đầu nói với trưởng lão Vượng Tài:

- Cậu ta nói đúng, quả thật không thua. Theo thỏa thuận lúc trước của các ngươi, hẳn là hai bên đều không được dùng pháp thuật, đúng không?

Trưởng lão Vượng Tài gật đầu nói:

- Đúng vậy, thỏa thuận là như vậy, nhưng vừa rồi rõ ràng hắn sử dụng pháp thuật, lại là thuật ngự hồn, điều này bị cấm ở làng Thiên Thủy của chúng ta. Vì vậy, hắn không chỉ thua mà còn phạm phải điều tối kỵ. Nếu không phải vì hắn ta là người ngoài vùng, tôi đã bắt hắn từ lâu rồi.

- Thuật ngự hồn?

Ông già bật cười ha hả, cô gái bên cạnh ông bỗng cất tiếng:

- Ngươi ăn nói xằng bậy, kẻ sử dụng thuật ngự hồn rõ ràng là cái gã Xích Mộc kia, ngươi tưởng bọn ta không nhìn ra? Hậu duệ của Lỗ Ban, hắn ta chỉ kích hoạt thành công mộc linh mà thôi, cho nên hắn hoàn toàn không được tính là vận dụng pháp thuật gì cả. Theo thỏa thuận, đáng lẽ các ngươi thua mới đúng!

Cô gái này miệng mồm lanh lợi, nói nhanh như tên bắn, âm điệu như súng liên thanh, vẻ mặt của trưởng lão Vượng Tài đột nhiên đanh lại, quay lại bảo:

- Xích Mộc, đại pháp sư nói rằng ngươi sử dụng thuật ngự hồn, ngươi có gì để nói không?

Xích Mộc do dự một hồi, cất bước tiến lên phía trước:

- Thưa trưởng lão Vượng Tài, lời của đại pháp sư Thiết Thác, tôi không hề dùng pháp thuật, tôi mới là người kích hoạt mộc linh. Tên họ Dương kia, hắn mới sử dụng thuật ngự hồn!

Bọn họ bắt đầu tranh cãi không ngớt từ đây. Tôi ở bên kia dõi theo cũng mờ mịt, chịu không được mà hỏi Dương Thần đang đứng kế bên:

- Này, bọn họ nói cái gì vậy, cái gì mà kích hoạt mộc linh, thuật ngự hồn? Cậu hiểu được không?

Dương Thần gãi gãi đầu nói:

- Mình cũng... không hiểu, mình chỉ dựa vào con người gỗ quét nhà mà làm thôi chớ đâu có biết mộc linh là gì đâu?

Hai người bọn tôi đang nhỏ giọng nói chuyện, Thần quân Giải Trĩ thần lạnh nhạt quan sát bên cạnh nãy giờ đột nhiên lên tiếng:

- Các cậu không hiểu, ta thì hiểu, Tiểu Bạch, hắn thật sự đã kích hoạt mộc linh.

Tôi sững người, kích hoạt mộc linh, đó…là thứ gì?

 

0.11737 sec| 2434.141 kb